Ánh mắt Cơ Hàm Cảnh cụp xuống. Thời không ngưng trệ vừa rồi bắt đầu chảy xuôi. Ngoài cửa sổ thuyền nổi lên sóng to gió lớn, gợn sóng vô biên tràn ngập trời đất, thủy triều linh khí nồng đậm đến kinh người, khiến người ta khó mà phân biệt đó là sóng hay là linh khí.
“Diêu Quang tổ hà…”
Cơ Hàm Cảnh lẩm bẩm, sau đó đứng dậy đẩy cánh cửa sổ thuyền ra.
Một con sông lớn vô biên vô ngần hiện ra trước mắt mọi người, giống như giáp giới giữa trời và đất, không nhìn thấy điểm cuối cùng, sóng dữ vô biên xoay tròn trên mặt sông, tràn ngập một luồng khí tức tuyên cổ nguyên thủy.